Con người ai cũng thế cả. Yếu đuối và nhỏ nhen.
Ích kỷ và tham lam. Giả tạo và rỗng tuếch. Ngu ngốc và dối trá. Độc ác
và tàn nhẫn.
Ấy thế mà lúc nào cũng tỏ ra cao thượng và nghĩ kẻ khác
xấu xa hơn mình. Ấy thế mà luôn mồm kêu người khác ích kỷ. Nếu có một
điều ước, ta chỉ ước ta sinh ra không phải là con người. Là loài chim,
loài cá, loài rắn, hay côn trùng gì cũng được hết. Miễn không phải là
người. Sao mà ta thấy con người dị hợm và tệ hại thế không biết. Nếu có
ai đó nói rằng con ngưòi là món quà của Thượng đế, chắc Ngài cũng sẽ
phải nghĩ lại xem: tạo ra con người có phải là sự nhầm lẫn kinh khủng
nhất của Ngài hay không? khi Ngài nhìn thấy những gì cái mà họ gọi là
"món quà" sống như thế nào?
Nếu đơn giản chỉ là một con côn trùng,
ta đi kiếm thức ăn, ta đi tìm bạn đời, ta sống với chu kì sống ngắn,
giản đơn cho đến khi bất ngờ bị kẻ thù tấn công, may thì sống, xui xẻo
thì chết. Đơì không phải bon chen hay tính toán gì nhiều, sống với bản
năng, chết theo số phận.
Nếu đơn giản là một loài chim. Ta sung
sướng được tự do bay lượn, được làm bạn với trời đất, cỏ cây, hoa lá,
cho đến khi ta chết hay bị kẻ thù cướp mất tự do.
Và nếu...Nêú ta không phải là con người....
Ít ra những loài vật, những loài côn trùng, chúng không ăn thịt đồng
loại, không mưu mô, không kệch cỡm, không tàn nhẫn với bạn bè chúng,
người thân yêu của chúng. Đơn giản không hay hơn sao?
Thế giới con
người: mưu mô, xảo quyệt, không biết ai là bạn, là thù. Bạn đấy, người
thân yêu đấy nhưng rồi bỗng chốc, thấy mình biến thành con mồi, bị kẻ
thù làm hại khi nào không biết, hiểm nguy ngay chính trong những thứ
ngọt ngào nhất. Không loài nào có thể ác độc như thế. Nếu đơn giản là
một loài vật, chúng chỉ cần đề phòng kẻ thù là được rồi. Mùi của kẻ thù,
phương pháp tấn công và cách phòng vệ hay chạy trốn. Nhưng khi là con
người thì lại khác. Chúng núp dưới những vỏ bọc nhân từ đẹp đẽ, để che
dấu nọc độc bên trong. Là loài nguy hiểm nhất trên Thế giới.
Con vật
chỉ có bản năng, những loài cấp cao hơn có thêm tình cảm. Và tình cảm
của chúng thật đơn giản chính như Thế giới của chúng vậy. Chúng đôi khi
không có niềm tin hay hi vọng, chúng chỉ biết sinh tồn rồi chết.
Còn
ta? Ta thuộc về Thế giới con người, nên nếu ta không mang màu sắc của
chúng, lập tức ta bị vỡ vụn, bị giẫm đạp, bị tổn thương lúc nào không
biết. À đấy, vì ta thuộc về Thế giới con người, nên ta có niềm tin, có
hi vọng. Tin quá, hi vọng quá, ngây thơ quá, ngây thơ quá thì biến thành
kẻ ngu. Ta ngu! Ta mất hết niềm tin vào con người, vào cuộc sống này,
vào chính mình. Tất cả! Ta chỉ muốn đi đâu đó thật xa, hay biến thành
một chú chim trên trời cao, hay loài cá dưới mặt nước, hay Thế giới côn
trùng, khi ta thong dong trên chiếc thuyền bằng lá tre, ngao du đây đó
qua những dòng sông nhỏ, làm bạn với dế đêm, cá dưới nước, chim trên
trời và các loài côn trùng khác. Đêm đến thì ca hát dưới ánh trăng cùng
bạn bè như chú Dế mèn, sống phóng túng mà đơn giản. Không bon chen,
không lợi dụng và không bị lợi dụng, chỉ có cỏ cây hoa lá, mặt trời và
mặt trăng, bốn mùa xuân hạ thu đông đều như thế. Không ai hoàn toàn là
người thân, không ai hoàn toàn là bạn bè, ngao du sống, đủng đỉnh chết.
Thế thôi! Và nếu ta đạt được 2 chữ "thế thôi" đó thì ta hạnh phúc lắm
rồi! Không như lúc này! Không bâng khuâng, không mông lung, không sốc,
không đau đớn, không tuyệt vọng.
Chỉ là những dòng vu vơ của 1 kẻ
trầm mặc bị người đời cho là lập dị, ta ngán! Ta ngán quan tâm bọn điên
ấy nghĩ gì! Ta ngán Thế giới này!
Giờ đây, ta sống 1 mình, hoàn toàn
1 mình thật, không chat, không net, không face, không điện thoại, không
email, không gì cả. Chỉ 1 mình, làm bạn với căn phòng nhỏ đơn côi,
chiếc đèn học và những cuốn sách, những ly cà phê gần Hồ Goong những
buổi chiều khi tan sở làm, nhâm nhi nỗi cô độc chính mình khi hoàng hôn
và màn đêm trải xuống mặt hồ đông...
Lạnh? Ừ thì có, gió lạnh những
ngày đầu tháng 11 âm, những tháng cuối năm, nhưng cái đó đâu lạnh bằng
con người, đâu lạnh bằng cuộc đời? Đâu thể lạnh bằng trái tim cô đơn của
ta chứ?
Lẻ loi quá, cô độc quá, hẫng hụt quá, đơn côi quá,...
Ta thấy thương hại chính mình, thấy thương hại cuộc đời mình, thấy mất
hết hi vọng và những màu sắc đẹp đẽ của cuộc sống. Muốn nghe bài
"Glooming Sunday" quá, "chủ nhật xám", hoàng hôn xám, mặt hồ đông xám,
và cuộc đời xám xịt, lạnh lẽo,...
Cô độc mùa đông! Cô độc ta! Mùa
đông và ta! Bao giờ, ta mới có được hạnh phúc? Đừng nói với ta là hạnh
phúc ngay chính xung quanh bạn mà bạn không hề biết, cứ mải đi tìm ở nơi
đâu xa xôi nhé,... Những câu dạy đời kiểu đó cũ rồi, xưa rồi, nhàm quá
rồi. Thực tế vẫn chỉ là thực tế, tuy có trần trụi, tuy có đau khổ nhưng
ít ra nó là sự thật. Tự lừa dối bản thân mà làm gì? Đời, người dối ta
cũng đủ lắm rồi, sao ta còn tự lừa dối chính mình nữa?
Vẫn lang
thang, vẫn cô độc, vẫn hoang mang mà vẫn phải bước đi. Ta sẽ sống thật
tốt, thật thành công, bởi đó mới là cách trả thù đời tàn nhẫn nhất, vĩ
đại nhất , chiến thằng nhất mà ta lựa chọn.
Không biết lúc này, có ai cũng chán chường Thế giới và cô độc như ta không nhỉ?
Không biết có ai không?......
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét