Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

Những điều còn đọng lại trong tim

Không phải tự nhiên gặp nhau mà lại yêu nhau, tôi cũng vậy. Con tim nó có lý lẽ riêng của nó, dù đúng hay sai nó đã chọn cho nó một con đường; dù chông gai hiểm trở nhưng cũng cho ta những giây phút tuyệt vời và huyền nhiệm vô cùng. Có khi tình yêu là một thứ trang sức cho người đời được điểm tô bằng vật chất xa hoa phù phiếm, rồi cuối cùng cũng phải trả giá qua thân xác hèn mọn hay chỉ là trò mua vui thoáng chốc. Những vòng dây oan trái trói buộc hai người lại với nhau để rồi ôm sầu khổ cho những trái tim yếu đuối không đủ sức đạp bằng mọi chướng ngại, không thoát ra khỏi nỗi đau.


Tôi từng khóc rất nhiều cho những mối tình ngang trái, yêu hay không yêu thì người ta vẫn cứ phải sống, phải thở, phải thắp lên, phải lụi tàn, té ngã, phải vùng dậy.
Tôi đau day dứt và cay đắng cho chính tôi, những trang tình tuyệt vọng, những khờ dại ngu ngơ đẫm nước mắt của thứ hạnh phúc ảo không bao giờ chạm đến. Tôi còn nghe văng vẵng bên tai những lời thì thầm ủi an tạm bợ của những cuộc thử nghiệm ngu ngốc và cả những ngọt ngào tan vụn không vá víu mà tôi dành cho người ta.


Có những lúc tôi nghĩ rằng sẽ chết đi nếu phải xa một ai đó mà mình từng yêu thương rồi cứ giả vờ nhắm mắt lại để được mơ mãi về quá khứ tuyệt vời. Và nơi đó chỉ có nơi đó mới có hạnh phúc - nơi đó chỉ có tôi và người ấy, chỉ nơi đó mới có nắng ấm của tình yêu, của những nụ cười tỏa nắng của em, có bàn tay chờ đợi và cả hương nồng ấm của hai tâm hồn đồng điệu.
Phải chăng yêu thương là những cung bậc tuyệt vời nhất, tôi sẽ bước thênh thang đến nơi chót vót, cuối cùng không phải cứ muốn là được, cứ gõ cửa, sẽ được mở, cứ yêu rồi sẽ được yêu?
Tôi không còn tin vào sự huyễn hoặc của tình yêu, của những mỹ từ sáo rỗng như người ta hằng suy tôn, cũng không còn tin vào những giả dối ngọt ngào và cả những con người từng cho tôi biết bao nhiêu hy vọng.
Dù sao đi nữa ngọn lửa tình yêu đã tắt lịm, nhưng tro than vẫn âm ĩ còn lại trong ta một chút dư hương ấm áp tình yêu. Thôi thì cứ giữ mãi bên mình, dù buồn đau… như là một kỷ niệm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét