Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

Đâu là sự khác biệt giữa chúng ta???

Hồi bé, tôi vẫn thường tự hỏi: "Tại sao mình lại là mình nhỉ?" "Tại sao mình lại sinh ra?" "Tại sao mình lại nhìn bằng đôi mắt này, mà không phải là đôi mắt của người khác?" "Tại sao đôi tay này là của mình, đôi chân này là của mình, cơ thể là của mình?" Và quả là có quá nhiều câu hỏi "tại sao" và "tại sao" như thế. Cứ thấy mình thật là khác với mọi người vì chỉ có mình là mình, và lại thấy nếu là người khác thì mình cũng vậy hay sao chứ? Và liệu họ có hỏi những câu như mình không nhỉ? Ôi! Với một đứa con nít, điều đó thật là phức tạp làm sao!
Lớn lên, đã hiểu vì sao mình có mặt ở trên đời theo cả ý nghĩa về cuộc sống và ý nghĩa về sinh học, vật lý, hóa học, v.v... và v.v... thì lại hỏi: "Vậy mình sinh ra phải có ý nghĩa gì chứ?" Vì: Chả có ai giống ai cả.
Đúng là chả có ai giống ai cả! Thậm chí đọc những bài báo về khoa học về việc: Con người có tâm hồn không? Và tâm hồn con người sau khi chết thì đi đâu. Mình chả thế nhớ được tên của nhà nghiên cứu đó, chỉ biết ông ta đo lường trọng lượng của một số người ngay trước và sau khi chết, trừ 2 cái cho nhau, và giả định đó là trọng lượng của tâm hồn? Và hình như nó nhẹ nhẹ lắm mà người ta vẫn tính được bao nhiêu đó. Híc! Thật phức tạp! Khoa học đúng là khoa học! Nhưng hình như mình ngày càng đi lạc đề mất rồi!
Đúng là lạc đề mất rồi. Nhưng không sao! Lại quay về với câu hỏi: "Chúng ta khác nhau ở điểm nào?". Theo khoa học mà nói thì vân tay không ai giống nhau cả. Điều thứ nhất chúng ta khác nhau là ở cái vân tay rồi. Và nếu không kể đến cái đó, thì hầu như chúng ta mang các đặc điểm của con người, về cấu tạo sinh học giống như Tổ tiên hiện đại và gần chúng ta nhất trong khoảng 200.000 năm nay rồi.
Nhưng nói vậy, không có nghĩa là chúng ta không khác nhau. Khác! Khác nhiều!
Một số chúng ta sinh ra thật kỳ lạ! Có những cơ thể dính liền với nhau! Có những người tật nguyền bẩm sinh, nhiều người có khuôn mặt dị dạng, có những người lùn theo dạng đặc biệt, và nhiều người nữa dù không muốn thì lại có nhiều tay chân hơn người bình thường. Họ: là những người kém may mắn đúng không?
Có một số trong số gần 7 tỷ người còn lại sau khi đã trừ số kia, may mắn hơn hơn họ nhưng lại không may mắn như số đông chúng ta. Có người sinh ra chỉ hơi khác thường một chút thôi, như bàn tay họ có 6 ngón, màu da của họ có những vết gì đó mà người ta gọi là gì nhỉ? À! Con của loài thú, trừ việc họ vẫn có tư duy bình thường như chúng ta.
Lại có một số số người nữa sau khi lấy 7 tỷ người trừ 2 số trên, đỡ hơn 1 chút. Thực ra không hản là do tự nhiên, mà là do cuộc sống mang đến cho họ. Một số người tự dưng xấu xí đi sau 1 vụ tai nạn khủng khiếp, một số mập quá cỡ, một số bị những căn bệnh mà chúng ta coi đó là "con bệnh". Ơ kìa! Chúng ta quên! Họ vẫn là người đó chứ? Tại sao không gọi họ là "người bệnh?" "Con bệnh" đôi khi hình như không phải dành cho con người chúng ta thì phải! Họ bị AIDS! Đấy! Thì sao nào! Chỉ là AIDS thôi mà!
Chúng ta còn khác nhau nhiều nữa nhỉ? Và giờ thì chắc các bạn cũng đã cảm thấy "ít nhất" thì mình may mắn hơn, đúng chứ?
Ai sinh ra có lẽ cũng đều muốn có đôi chân thon dài của Hoa Hậu Mai Phương Thúy, có gương mặt thánh thiện như thiên thần của "Lưu Diệc Phi", hay sự quyến rũ chết người của Marilyn Monroe? Chao ôi! Nếu được kết hợp tất cả vẻ đẹp mà chúng ta muốn có thì có lẽ hàng năm sẽ chẳng có kênh nào phát sóng "Hoa hậu Thế Giới" nữa. Vì ai cũng đều đẹp cả rồi, người ta còn tổ chức thi thố mà làm gì? Vả chăng, khi đó, chúng ta lại chẳng thấy có cái gì là "đẹp nữa cả".
Dần dần, tôi hiểu là tại sao chúng ta nên khác nhau.
Vâng! Nhưng quan trọng là chúng ta không có quyền lựa chọn hình thức cho mình. Bạn tự ti vì mình có khuôn mặt xấu xí hơn những bạn khác? Bạn chắc cũng hiểu đâu đó có vô số những người chỉ ao ước được "xinh đẹp" giống bạn thôi cũng đủ! Nếu bạn được sinh ra với những đặc điểm hoàn hảo và xinh đẹp hơn người bình thường, có lẽ nên cám ơn Tạo hóa đã tạo ra một người xinh đẹp là bạn thừa hưởng những nét đẹp của Bố Mẹ bạn, đúng không? Nhưng điều đó, không có nghĩa, bạn xúng xính trong chiếc váy ngắn để lộ chân dài thon mượt mà cùng tụi bạn và bĩu môi "Kìa con mụ béo ú mông to" khi một cô gái khác hơi không may mắn về hình thức đi ngang chỗ bạn ngồi. Điều đó không có nghĩa là bạn bảnh bao trong bộ cánh thời trang Hàn Quốc và sung sướng mình có khuôn mặt của một Hotboy và cười nhạo bạn trai lùn tịt nhất lớp.
Sẽ ra làm sao khi Bố Mẹ bạn không xinh đẹp? Sẽ làm sao nếu bạn sinh ra với một cái miệng hở, một bàn tay 6 ngón, 2 mắt không đều nhau, vân vân và vân vân chứ? Đấy là còn chưa nói về những người kém may hơn chúng ta nhiều. Bạn có cần sự khác nhau đó không? Tôi đoán có! Mà cần nhiều là đằng khác.
Vậy thì, thực tế, chúng ta cũng chỉ khác nhau một chút thôi. Tất cả chúng ta vẫn chỉ khác nhau có một chút thôi mà. Còn lại thì vẫn giống nhau đó chứ? Đều là người Neanderthal cách đây khoảng 200.000 năm, đều trả qua chừng ấy năm tiến hóa, và có khi tâm hồn của chúng ta cũng có trọng lượng gần bằng nhau cả, nếu giả dụ là giả thuyết của nhà khoa học đó là thật. Đúng không?
Ai cũng yêu cái đẹp, đẹp không phải là tất cả, nhưng nó lại quyết định nhiều thứ. Đáng tiếc là cuộc sống hiện đại, vẻ đẹp không bao giờ cũng đi liền và cân xứng với tâm hồn. Vậy nên, sẽ có những cô gái tóc vàng hoe, xinh đẹp mà ngốc nghếch, sẽ lại có những người cực kỳ xinh xắn mà lại nghèo tình cảm, nghèo nhận thức, lại có những tâm hồn đẹp núp dưới những đôi chân tật nguyền hay những đôi mắt không có ánh sáng.
Vậy đấy! Đấy mới là cái khác nhau quan trọng nhất giữa chúng ta đấy! Và rồi, sẽ có những giá trị bị lệch lạc nào đó, chẳng hạn, đôi khi: giá trị con người lại được đo bằng đọ dài của chân mà không phải là tâm hồn. Nói quá lên một chút mà cũng có thể không phải là nói quá.
Cái khác nhau quan trọng đó chúng ta có thể quyết định thì "Tại sao những sự khác nhau khác khi mà con người ta dù cố ý hay vô ý tạo nên sự khác biệt không cốt lõi lại phải chịu sự nhìn nhận khắt khe từ mọi người?"
Tại sao chúng ta không mở lòng chấp nhận?
À! Hiểu rồi! Chỉ vì chúng ta may mắn hơn thôi! Sự ích kỷ của những kẻ may mắn! Lại thêm 1 điều để chứng minh cho việc vì sao tôi ước tôi không phải là con người. Không phải vì tự ti hay vì sao đó mà uất ức vì không may mắn như những kẻ may mắn hơn mình, được chứ?
Vì:
TÔI tuy cận 5.5 đi ốp nhưng vẫn có thể ngắm nhìn cuộc sống bằng đôi mắt không hoàn hảo, tôi may mắn hơn bao nhiêu người mù trên Thế giới rồi phải không?
TÔI: tuy chân ngắn vì có chiều cao 1m49 song tôi có thể chạy nhảy thả diều cùng lũ bạn tuổi thơ tôi, được tự do bơi lội và đi xe máy được. Nếu vẫn tiếp tục may mắn như thế có thể đến 1 lúc nào đó tôi có thể tự do đi du lịch Thế giới mà không sợ tụt lại phía sau vì ngồi trên 1 chiếc xe lăn chứ?
TÔI tuy cơ thể không khỏe mạnh lắm nhưng ít ra: vẫn còn sống mà không phải gánh chịu nỗi đau nào quá lớn về thể xác, và nếu cứ như thế này mãi, tôi có thể sống đến 60,70 tuổi hoặc hơn, thậm chí ghi danh vào Kỷ lục Guiness về người sống lâu nhất Thế giới? Chưa hoặc có thể không bao giờ bị AIDS, không bị hoặc chưa bị ung thư, v.v... và v.v...
TÔI dĩ nhiên không phải tóc vàng hoe (Vì Bố Mẹ made in Việt Nam chính hiệu), may mắn có chút thông minh ít ỏi đủ để tốt nghiệp Đại học làng nhàng như bao kẻ khác, và may là gia đình nông thôn của tôi không nghèo đến nỗi ngoài việc đi làm gia sư, phát tờ rơi thời sinh viên kiếm thêm những khoản linh tinh, có thể nào không phải bỏ học giữa chừng và hơn thế?
TÔI may mắn được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương của Bố Mẹ dù là có "chút đau đớn", tổn thương. May mắn hơn nhiều so với em bé 9 tháng tuổi bị chính người Mẹ ruột đánh đập tàn nhẫn?
.....
TÔI? Vẫn còn may mắn quá!
Vậy sao tôi còn phải đòi hỏi những thứ sẽ không bao giờ có ở cuộc đời? Sao không thấy hiện tại là đủ để phấn đấu cho những điều tốt đẹp?
Chấp nhận sự khác nhau giữa chúng ta: "Sự may mắn". Để tôn trọng cảm xúc của người xung quanh hơn chính nỗi đau của mình, hy sinh một tí, có chết ai đâu chứ? Có khi lại được nhiều. Nếu may mắn được chia sẻ? Liệu có thể có phép màu? Tôi không biết! Nhưng ít ra, điều đó còn tốt hơn việc giữ khư khư một niềm may mắn ích kỷ sẽ chết lặng theo thời gian?
Chỉ là chia sẻ quan điểm sống, và vì tâm hồn là thứ duy nhất tiền không thể mua, và vì tâm hồn không có tuổi, và vì chả ai là tài giỏi hơn ai, chả ai là đạo đức hơn ai nên chúng ta chả có tư cách dạy đời nhau.

Được chứ?

Sưu tầm

1 nhận xét: